Không ít lần chị Tuyền đi bán vé số bị xe đụng văng lên trên cao.
Nguyên nhân là do chị bị tật, nên việc di chuyển dựa vào hai lòng bàn tay và đôi chân yếu ớt. Cơ thể nhỏ nhắn, lúc đi lại sát mặt đất nên gây ra hạn chế tầm nhìn người đi đường.
Mỗi muỗi sáng chị đón xe buýt từ Kiên Giang lên TP Long Xuyên (An Giang) để bò 30km mời khách đi đường mua vé số. Hôm nào trời nắng thì miệng chị bị loét vì ngậm thanh gỗ kẹp vé số quá lâu, bàn tay và lòng chân rớm 🩸 vì phải tiếp xúc với nhựa đường.
Đã có lần, người ta tặng chị chiếc xe lăn. Nhưng rồi chị phải dẹp qua một bên vì lý do ngồi xe lăn người ta không mua ủng hộ. Hôm rồi chị ế hơn 40 tờ, mất vốn, nhà không còn gạo ăn.
Thế rồi, chị lại bò lăn trên đường để kiếm những đồng tiền chân chính nuôi những đứa con đang độ tuổi ăn học. Chồng chị khi phát hiện chị bại liệt đã lặng lẽ mà rời đi.
Có những kiếp người khổ như thế… Ấy vậy, chưa khi nào chị Tuyền trách than số phận. Nhìn nụ cười nở trên đôi môi đầy sẹo và vết loét, tôi lại thấy nghẹn trong lòng…
Nguồn: Phong Bụi